Truyện ngắn sáng tác: Sladar - Chương I: Khởi đầu của kết thúc

Sladar

Hôm nay, Sladar.com sẽ giới thiệu với quý độc giả Chương I cuốn truyện ngắn mà Sladar Gai viết về nhân vật Sladar - Huyền thoại của biển cả. Lấy cảm hứng từ nhân vật trong Dota I
CHƯƠNG I
Trong suốt chiều dài lịch sử, bệnh dịch, chiến tranh và nhiều thứ khác đã lấy đi không biết bao sinh mạng trên dải đất này, người dân cũng từ đó mà học được rằng, để sinh tồn, họ bắt buộc phải mạnh mẽ. Mạnh mẽ để đối diện với sự thất phũ phàng, vì ở nơi đây, chạy chốn đồng nghĩa với chết…
- Không có! – Gỗ Mục thở dài và đặt cuốn sách làm từ da dê cũ kĩ xuống bàn.
- Cháu đang lục lõi gì căn nhà của ta vậy? – Câu nói của Già Mù lại càng làm cậu buồn hơn.
- Lão đã bao giờ vượt qua vùng núi phía Đông chưa?
- Vùng phía Đông à? Không thể nào! Từ xưa tới nay, chưa từng có một ai có thể vượt qua dãy núi đó mà sống sót quay về hoặc nếu có quay về thì thần hồn nát thần tính, với ánh mắt ngây dại và đờ đẫn, ta khuyên cháu đừng đi. Dãy núi Tuyết Cao thật cao đó sẽ giết chết bất cứ một ai có ý định vượt qua nó vì ở đó, có những loài sinh vật mà cháu chưa từng nhìn thấy trên cõi đời này, cháu cũng sẽ phải đối mặt với nhiều thứ sự việc lạ kì, những phép thuật khủng khiếp mà cha chúa tể và đấng sáng tạo làm ra. Trước tiên cháu phải vượt qua một đầm lầy lớn, và khi vượt qua được nó, cháu sẽ tới chân núi. Từ chân  núi cháu phải đi bộ lên và phải trèo lên, ngọn núi dựng đứng và không có gờ để bám vào, ta chưa vượt qua được chỗ ấy, ta bỏ cuộc vì nhiệt độ ở đó khá lạnh. Càng lên cao, không khí càng lạnh hơn vì như cháu thấy, trên đó có màu trắng của tuyết, sức mạnh đó được cha chúa tể tạo ra để bảo vệ kho báu của mình trước kẻ nào có lòng tham muốn chiếm đoạt. Ta cũng được nghe nói rằng, đỉnh của ngọn núi Tuyết Cao đó là ranh giới giữa thế gian chúng ta và một nơi khác, có thể là thiên đường, cũng có thể là địa ngục, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nó cũng rất khó để có thể tới được, đó là nóc nhà của thế giới…
Nhìn vào lão già mù một bên mắt, được bịt lại bởi một mảnh da màu nâu, Gỗ Mục lại nhơ về cái câu chuyện đã xảy ra với lão.
- Lại thế nữa! Lão già, đừng dọa cháu! Cháu sẽ là người đầu tiên vượt qua ngọn núi đó rồi quay về với đống kho báu trong truyền thuyết. Đến lúc cháu có được kho báu trong truyền thuyết rồi thì lão cùng những người của cái vương quốc này sẽ thấy cháu là một người hào phóng và rộng lượng, mọi người sẽ tôn cháu làm chủ nhân của họ không biết chừng, ha ha! – Nói rồi Gỗ Mục chạy ra ngoài, để lại tiếng thở dài của Già Mù, có lẽ lão biết không thể ngăn nổi chàng thanh niên ham học hỏi,tham lam khám phá này.
Câu chuyện về khó báu trên ngọn núi tuyết cao đã được thêu dệt từ nhiều đời nay, biết bao người đã tiến lên dãy núi ấy hòng một lần có thể chạm tay vào khó báu thần kì. Có nhiều tin đồn về kho báu đó, nhưng phần lớn, tin đồn về việc có người nói trên đó có thần dược khiến cho cơ thể trẻ mãi không già được mọi người tán đồng nhiều nhất, hoặc chí ít là như thế. Bên cạnh đó, ở nhiều nơi cũng có tin đồn về cánh cổng đến nơi thiên đường tuyệt diệu.
Gỗ Mục lao ra ngoài, cậu hít một hơi dài, lấy đầy lồng ngực luồng sinh khí của buổi sớm mai và nở một nụ cười. Trong đầu Gỗ Mục bây giờ chỉ toàn những suy nghĩ tích cực về một tương lai tươi sáng, được ở bên người mình yêu, tay trao cho nàng lọ thuốc thần dược trường sinh bất tử. Nhắc lại buồn thay cho ông lão, Già Mù biết thì nhiều thật đấy, nhưng lão cũng không thể nào vượt nổi thử thách của thời gian, ở cái độ tuổi này, ông lão không thể đặt chân tới những vùng đất mới. Mặc dù ông đã nhiều lần thử vượt lên dãy núi Tuyết Cao, nhưng chưa một lần thành công. Vì ông sợ hay có lẽ vì một lí do nào đó. Đối với Gỗ Mục thì khác, hôm nay sẽ là ngày mà cậu làm nên lịch sử, ít nhất cũng là đối với cuộc đời của cậu, bằng không thì đây sẽ là việc làm khiến mọi người rồi sẽ nhớ mãi đến cái tên của cậu. Rồi họ sẽ truyền tai nhau về câu chuyện của cậu, về kho báu cậu kiếm được, và rồi thì khi cậu quay lại, họ sẽ nhìn cậu với một cái nhìn khác. Nghĩ đến đó, tâm hồn cậu lại khoan khoái lạ kì, cái cảm giác ấy, thật khó tả… Chàng thanh niên đi xa khỏi căn chòi, vượt qua ruộng lúa mì thơm mùi cỏ mới, không quên gửi những lời chào tới tai của các nông dân đang làm ruộng cạnh đó.
Hoa thơm, cỏ lạ và hàng tá các cô em xinh xắn đang vui đùa quanh, niềm vui cứ thế diễn ra. Bằng qua dãy ruộng, đi vào ngôi làng nhỏ phía xa, cậu bước tới trước cửa ngôi nhà bằng đá, với cánh cửa gỗ bé tẹo, căn nhà yếu ớt đơn xơ.
- Bụng Mỡ ơi! Dậy đi nào! – Vừa nói, Gỗ Mục vừa vuốt lên làn da của Bụng Mỡ, vẫn đang mơ màng, miệng ngấm ngón cái còn tay kia thì đặt dưới bụng dưới.
- Mẹ của khỉ! Thằng bệnh này, phá vỡ giấc mơ đẹp của tao. – Gỗ Mục giật mình tỉnh giấc và kinh hoàng vì cái dáng vẻ bệnh hoạn của thằng bạn.
- He he! Nỡm mà! – Gỗ Mục nói với giọng điệu điệu rồi bất chợt thay đổi – Đi thôi!
Bụng Mỡ lật đật dậy rồi chạy ra sân sau. Theo sau Bụng Mỡ, Gỗ Mục bắt đầu kiểm lại số đồ cần thiết:
- Ba con ngựa này, 1 cây thương, 3 thanh kiếm, 3 dao găm, 1 nỏ, 2 cung tên, đồ ăn, thức uống… Ờ có vẻ đủ hế ở đây rồi! Mà khoan… thằng Chân Cong đâu?
- Tao không biết !
- Mẹ! Chắc lại quên rồi! Để tao qua nhà nó tìm!
- Bụng Mỡ! Gỗ Mục! Tao đến đây! – Tiếng kêu phát ra từ xa ngay sau khi Gỗ Mục nói. Đó là một người gầy, với dáng chạy khập khiễng, cái miệng nhoẻn cười với cơ man là đồ đạc trên tay và cắp hai bên nách, sau lưng.
- Mày đi khám phá và chinh phục kho báu hay đi chuyển nhà hả thằng kia? Gỗ Mục phàn nàn.
- Thì cũng giống nhau cả thôi, bố mẹ tao bảo tao cần phải chuẩn bị sẵn sàng tất cả mọi thứ thật kĩ lưỡng mà, tao thấy thế này con ít đấy! Và nói đùa chứ, tao trốn đi đấy, nếu không nhanh tý nữa ông bà biết, thế nào cũng bắt tao về dọn chuồng ngựa và nếu như thế, tao thà chết còn hơn. Cuộc đời gắn với phân ngựa như thế là quá đủ rồi.
- Thế tao dỡ cả nhà đi luôn nhé – Bụng Mỡ sáng kiến.
- Thằng bệnh – Gỗ Mục và Chân Cong kêu lên! Rồi cùng nhau phá ra cười lớn. Tiếng cười lan rộng, và bay xa…
Ở phía bên kia dãy núi, trải dài qua những nơi lạ lẫm, chưa ai biết đến, chìm sâu xuống phía dưới, đầm lầy rộng lớn bắt đầu rộng hơn khi nó trở thành lãnh thổ của người lưỡng cư...
Vùng đầm lầy với màu nước xám đen, xen kẽ những bãi đất khô và một vùng ở đó, là những bụi cây chạy thẳng tắp, thân nhiều hơn lá, rễ rủ xuống nước, chạy dọc đường bờ biển, chia cắt vùng đầm lầy ấy với bờ biển phía xa... Mỗi năm nước lại dâng ngập vùng dầm lầy, nhưng không vượt quá được chiều cao hàng cây bao quanh, truyền thuyết kể rằng có một loài sinh vật bị mắc kẹt tại nơi này, ban đầu chúng là những sinh vật hiền lành, hạnh phúc, nhưng do bị mắc kẹt bởi hàng cây dày, các sinh vật truyền tai nhau rằng đó là do sự ghen ghét của thần linh đối với chúng, từ đó trở đi, chúng trở nên tàn ác và man dại, những câu chuyện được thêu dệt lên từ hình hài gớm ghiếc với chiếc đuôi cá dài, thon giống như của loài rắn nước, chiếc đuôi to vào bám chặt lấy cơ thể rắn chắc, lớp da xù xì ở bên trên, hai chi trước phát triển thành đôi tay để có thể cầm nắm để rẽ cây, bắt mồi, hàm răng dài với hàng trăm chiếc răng sắc nhọn, ánh mắt lạnh lẽo với con ngươi dọc thon một đường có thể được phủ bằng một lớp da trong suốt mỗi khi chúng lăn dưới nước...
Và không xa lắm, ở đây có thể nhìn thấy chúng, một khung cảnh hoang tàn, cây cối đổ gãy, một cuộc chiến vừa mới diễn ra, giữa hai anh em nhà sinh vật kì dị. Phần thắng đã an bài, và có lẽ kết thúc sẽ đến nếu số phận không đưa đẩy cho cuộc hành trình của kẻ lang thang bắt đầu.
Tóm chặt lấy chiếc hàm đầy máu, giơ cao lên trời, sinh vật ghé sát hàm răng của mình qua cái mang phải tua tủa gai nhọn mà lấm tấm một ít máu tươi của đối phương, thì thầm vào đó:
- Anh à, em sẽ để anh sống thêm vài ngày nữa, đợi em có thể tóm cổ được thằng cu út ngu đần của anh, em sẽ xiên sống cha con anh lại với nhau, để cho tất cả được cùng nhìn nhau mà đi xuống cõi âm. Có cả gia đình, anh sẽ không thấy cô đơn nữa.- Lời nói thủ thỉ, gằn và đanh tiếng nói ấy phát ra từ hàm răng vàng ố của Sẹo Dài.
- Thằng em ngốc nghếch, mày vẫn cứ hoang tưởng đến ngai vàng và quyền lực, nhưng hãy yên tâm đi, cho đến khi đó, tao sẽ đích thân treo mày lên, lột da, mổ bụng để tế mày trước đấng cha chúa tể. – Tiếng khan phát ra sau khi ánh mắt sắc lẹm liếc về phía Sẹo Dài. Độc Sứ hà hơi và cười lớn.
Đạp thẳng vào mặt người anh của mình, sinh vật đưa tay vuốt đường sẹo dài chạy dọc từ ngực lên gần cổ tới cằm.
- Cứ đợi rồi xem! Treo nó lên! – Sẹo Dài ra lệnh cho đám tay chân nửa người nửa vật kia làm theo và tuân lệnh răm rắp… Cách đó không xa, những động đá, những đầm lầy, la liệt các xác chết của loài sinh vật quyền lực bậc nhất nơi đây, máu chảy đỏ ngòm cả một khúc sông, có lẽ một triều đại vừa mới kết thúc tại đây…
***
- Có lẽ tao nên bỏ cuộc! – Bụng Mỡ thở dài đánh xượt và gục mặt vào lưng ngựa.
- Thằng béo ụ này! Mới đi được có nửa ngày, còn chưa đến được chân núi mà mày đã vậy rồi! – Gỗ Mục nói, tay lần giở từng trang sách da dê cũ kỹ lấy từ chỗ Già Mù. – Ta sẽ nhắm thẳng hướng đông, tới đêm thì làm giường, nghỉ lại trên tán cây trong rừng, phải làm cao để tránh thú dữ, để xem nào, đây là con sói, chúng thường đi theo bầy, rồi,.. rồi... Và nếu làm như chỉ dẫn trong này, ngày thứ hai chúng ta sẽ vượt qua thung lũng ngô dại, theo ghi chú của lão Già ở đây thì rất có nhiều rắn rết nguy hiểm, chính vì vậy phải sẵn sàng vũ khí, bọc kín chân ngựa trước. Khoảng nữa ngày sẽ đến một đầm lầy nhỏ, nằm ngay dưới chân núi, và đó sẽ là khởi đầu cho kho báu mà chúng ta sẽ có được.
- Tao không muốn chết! – Chân cong xen vào!
- Hả, sao lại chết? – Bụng Mỡ có vẻ sợ sệt.
- Vì ta nghe có câu chuyện kể lại rằng ở chỗ này, lũ sói đã giết rất nhiều người, chúng chạy rất nhanh, răng chúng rất sắc và đôi khi, chúng tru lên những tiếng tru dài, nghe như thế này này. – Rồi Chân Cong hú lên một tiếng dài bắt chước loài vật mà cậu đang tả.
- Mày sẽ chết nếu còn nói thêm câu nào nữa! Bụng Mỡ bị mày dọa sợ tím tái mặt mày rồi kìa! – Gỗ Mục vừa nói, vừa chỉ tay vào Bũng Mỡ đang ngó hết bên này sang bên kia và đánh ngựa vào giữa hai người.
Thấy vậy, Gỗ Mục và Chân Cong cùng nhau cười lớn, tiếng cười cứ thế vang mãi, vang mãi…
***
Ánh mắt bừng tỉnh…
- Cậu chủ, cậu chủ, dậy trườn! – Lão gia nhân trung thành gọi Sladar, lay từng hồi, cảm giác về một thân thể yếu ớt rã rời và cái đuôi đã quá mọi mệt sau hơn một đêm chạy trốn.
- Ta đang ở đâu đây? – Sladar quay qua hỏi lão gia nhân trung thành. Người xoay đi một cách mệt nhọc.
- Lão không biết, có lẽ là rất xa rồi, chúng ta đã vượt qua bãi bồi cuối cùng.
- Ôi, cơ thể ta đau nhức dữ dằn, lớp da này cứ mềm đi, ta không biết vì sao nữa. – Sladar vừa than thở, vừa dựng người đứng thẳng lên và trườn quanh một vòng.
- Con đường bí mật nhỏ hẹp đó có lẽ là nguyên nhân – sinh vật già nua cất tiếng- Vả lại, đây là nơi khô cằn, ít người qua lại, có lẽ thiếu gia đang bị thiếu nước.Vậy, hãy để lão nô trườn kiếm chút nước cho người. – Nói đến đoạn, sinh vật trườn đi bằng chiếc đuôi to và khỏe.
Ở gần bãi đầm lầy nhỏ dưới chân núi, hàng nhóm sinh vật như thế nhô lên khỏi mặt nước. Tên đầu đàn gào lên, chỉ tay vào đường bùn đen và chỗ cây dại nằm ngang, chết dẹp trên bãi.
- Lần theo dấu vết! Bắt sống thằng con bất tài vô dụng của Độc Sứ về đây, bằng không thì chúng bay sẽ được thế chỗ cho nó nếu trở về tay không.
Cả đám ào ào lao đi!
Liếc lại nhìn đường đi mờ đen ẩn sâu dưới dòng nước xám, tên chỉ huy nghiến chặt hàm răng rồi nhìn vào phía khu đầm lấy phía trước mặt và lao đi.
Lại nói đến ba con người đang ngủ, màn đêm đã buông xuống, cả khu đầm lầy như đen đậm hơn dưới màn trời không sao không trăng. Chỉ có tiếng kêu của dế, thỉnh thoảng là tiếng lạch nước của một vài con lươn, tiếng đập cánh của những con dơi bay loạng quạng tìm mồi, chiếc giường nhỏ làm bằng dây thừng, gỗ và lá hết sức chặt trội, nó không đủ chỗ cho cả ba người cùng nằm, cả ba phải lấy cái áo choàng lên người để tránh lũ muỗi khát máu đang vo ve từng hồi, hở bên này thì lại bị đốt bên kia, chỉ có Chân Cong nằm giữa là ngủ ngon hơn hết. Nơi đây thật biết cách làm cho con người trở nên điên loạn. Bởi vậy mới nói, có nhiều người bước ra khỏi cuộc phiêu lưu với thân xác tàn tạ, tâm hồn phiêu dạt nơi nao. Nghĩ đến đây Gỗ Mục lại càng thêm khó ngủ. Nửa đêm, Bụng Mỡ trèo xuống gốc cây, liếc qua đám ngựa vẫn còn phía dưới lòng cũng yên tâm vững vàng, vạch quần, xả hết nỗi lòng, tiếng nước róc rách, nỗi buồn được giải tỏa. Bất chợt từ đám cây rung lên những tiếng động mỗi lúc một gần. Bụng Mỡ dừng lại, đưa mắt căng ra, dán chặt vào bụi cây, hắn vơ vội cục đá ong, đánh lửa vào ngọn đuốc cắm trước mặt không biết đã tắt từ bao giờ.
Một cái đầu nhô ra, cặp mắt đỏ lòm với cái hàm dài đây răng thò ra ngoài, Bụng Mỡ thất kinh nhìn sinh vật gớm ghiếc, sinh vật cũng dừng lại nhìn Bụng Mỡ, hai bên nhìn nhau một hồi lâu, rồi sinh vật bắt đầu trườn ra khỏi bụi cỏ, dáng vẻ đồ sộ, to lớn, hàm răng nhợt màu trắng xám mỗi lúc một gần, Bụng Mỡ run lập cập chân không nhấc nổi, quần ướt sũng nước…
“Phập” – Tiếng chiếc lao phóng cắm thẳng vào trước đường đi của sinh vật kì lạ, phía trên cây Gỗ Mục nhấc chiếc nỏ lên và ngắm thẳng về phía sinh vật, Chân Cong thì rút tiếp chiếc lao thứ hai ra đứng nhìn xuống. Rồi như hiểu ra sư yếu thế, sinh vật lùi về, ẩn trong đám cỏ…
- Đó là gì vậy? – Chân Cong quay sang hỏi Gỗ Mục.
- Tao không biết nữa! Lão Già Mù không nói cho tao biết bất cứ điều gì về sinh vật này. Mẹ nó nữa, mày có thấy nó không? Nhìn tao này! – Gỗ Mục đưa bàn tay đang run lập cập ra.
- Ừm… Nó giống như… một… con cá sấu, có lần.. tao đi với bố… đi trao đổi hàng hóa ở vùng đầm lầy phía nam, có thấy một vài người… treo con vật này lên… Nhưng tao nghe nói, loại này chỉ… bò thôi, hơn nữa, thứ chúng ta vừa thấy lại có hình dạng… dạng… giống với con người hơn và… và… đặc biệt, nó to hơn… rất nhiều so với thứ tao nhìn thấy ngoài khu trao đổi. – Bụng Mỡ phân tích, miệng run rẩy.
- Có lẽ là do vùng miền, ở đây được biết tới là có nhiều loài sinh vật không tưởng và cực kỳ nguy hiểm, có lẽ truyền thuyết về dược liệu thần tiên không phải là vô căn cứ, vì nó có thể biến đổi những sinh vật nơi đây. Chuyến đi của chúng ta có lẽ sẽ phải kết thúc sớm tại đây, sáng mai chúng ta quay về, phải mang tin này về cho Già Mù và những người ở vương quốc biết. Đợt tới phải mang nhiều vũ khí và đồ dự trữ hơn nữa. – Gỗ Mục đưa ra quyết định dứt khoát, rồi như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cậu quay lại hai người.
- Mà chúng mày có hiểu gì không? Rõ ràng rằng nó nhìn chúng ta, nó đã sợ và lùi đi… như vậy là… nó biết suy nghĩ! Như chúng ta vậy!
- Chuyện lớn rồi đây! Tối nay nên chia nhau ra để gác, phòng trường hợp chúng xấu xảy đến.
Trong lúc đó, Bũng Mỡ vẫn đứng đờ người ở phía dưới, phải một hồi lâu cặp mặt cắt không còn một giọt máu mới chớp được, có lẽ cậu phải đi thay chiếc quần đã ướt sũng từ khi nào…
Nơi chiếc cối xay gió chạy vòng vòng, gió đã nổi lên, lão Già Mù chèn ngang cánh cửa bằng thanh gỗ to, ngồi vào chiếc bàn, lão tìm đến đống sách làm bằng gỗ và da dê, ngồi xuống và ghi chép, thỉnh thoảng, lão đưa mắt nhìn vào khúc cây, thân bị mục và rỗng ở giữa, thứ mà lão mang lên từ con sông ngoài nhà, lòng lão cũng suy nghĩ, nghĩ về đứa bé đã từng nằm trong “cái nôi” thiên nhiên ấy.Ở nơi xa hơn, khu hoàng cung của con người, mọi người đang nhảy múa hát ca, ai ai cũng vui vẻ cười nói, ai cũng nâng ly lên để chúc mừng ngày mùa bội thu. Duy chỉ có một người là buồn hơn cả, nàng tựa người vào cửa sổ bằng đá, nhìn về phía ngọn núi Tuyết Cao, không biết giờ đây Gỗ Mục ra sao, chàng nói rằng chàng sẽ lấy là người đầu tiên mang kho báu về, sẽ là người trao vào tay nàng lọ nước thần trường sinh bất tử, sẽ trở thành vua của vương quốc và sẽ lấy nàng làm vợ… Và… nhìn từ khu rừng xa đó, những ánh mắt đỏ ngòm hiện lên, những ánh mắt hướng về phía hoàng cung bằng đá. Sự bật động đột nhiên bị phá vỡ:
- Hãy quay về báo cho chúa tể! Có lẽ chúng ta đã tìm thấy một vùng đất mới, với đồ ăn đủ dùng cho đến hàng ngàn đời sau…
Sinh vật gật đầu nhận lệnh và trườn đi, thật nhanh vào màn đêm tăm tối.
Trong khi đó, ngồi thu mình nhìn xuống mặt nước xám, Sladar suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra, những hình ảnh cứ thế hiện lên liên hồi, những câu hỏi cứ thế xoay quanh cậu như một thứ dây bèo bám vào người dai dẳng. Rồi đột nhiên, bất ngờ giật mình khi nghe thấy tiếng động. Lão gia nhân già trườn nhanh tới. Hoảng hốt:
- Cậu chủ! Cậu chủ… Tôi vừa thấy những sinh vật kì lạ,… những sinh vật kì lạ…- Sinh vật già vừa trườn lại, vừa liến thoắng với Sladar, kiểu không dám nói to, nhưng hết sức ngạc nhiên.
- Kì là làm sao? – Sladar tò mò.
- Tôi trườn về hướng tiếng nước chảy, lúc trườn ra  khỏi bụi rậm, bất chợt gặp đám sinh vật đó. Chúng có sáu đưa tất cả, thế nhưng giống như là hai loài khác nhau,ba tên đứng phía dưới, tên nào cũng có bốn tay, ba tên đứng bằng hai tay dưới có hình dáng nhỏ hơn, và chúng biết ném chiếc lao nhọn hoắt cắm ngay trước mặt lão nô, giống hệt như cách ta dùng đinh ba săn cá ở nhà. Ba tên đứng dưới chỉ đứng đó và quay mặt nhìn lão nô, cái tay của chúng thon dài, chúng to hơn nhưng có vẻ yếu đuối.- Lão gia nhân trung thành tả lại.
Sladar ngồi lặng người, suy nghĩ… Chắc hẳn con đường dài và đen tối đã dẫn hai người đến một thế giới hoàn toàn khác so với thế giới mà cậu từng biết.
- Rõ ràng là chúng biết sử dụng vũ khí! Đó là một loài sinh vật biết suy nghĩ, giống như chúng ta vậy! – Lão sinh vật già phân tích.
- Ta nên trườn tìm chúng xem thế nào! Sladar lẩm bẩm
- Không thể nào, cậu chủ không nên đến đó, nô tài đã xém chút nữa phải nằm lại đó vì mũi lao mà chúng gửi trườn. Nếu còn quay lại, chắc chắn sẽ chết như lũ cá mà chúng ta từng giết. Cách thức y chang như thế!
- Ta không còn lựa chọn nào khác, vì theo sau ta còn có Hàm Lớn, ta biết tính của hắn, hắn là kẻ tàn ác và không bao giờ bỏ cuộc. Chúng ta phải nhanh chóng lên thôi.- Sladar nói vậy, rồi trườn nhanh về hướng mà lão sinh vật già vừa trở lại.
Rồi cứ vậy, sinh vật sau theo gót sinh vật trước, kẻ lớn tuổi giờ đây đi theo sau người trẻ hơn. Nghĩ đến đây, trong lòng lão sinh vât già không khỏi xúc động, hắn nghĩ về quãng thời gian đã từng sống với Sladar, lão đã từng dạy Sladar rất nhiều thứ và giờ đây, hắn đang chứng kiến sự trưởng thành của đứa học trò cưng đang trưởng thành từng ngày.
- Cậu chủ đã lớn và trưởng thành thật rồi! – Lão già theo sau.
- Không phải ta! Đó là cha ta!...
***
- Nó có tiến bộ gì không? – Độc Sứ quay sang hỏi lão gia nhân trung thành của mình.
- Cậu chủ rất chậm tiến bộ. Khác hẳn với những người anh của mình, cậu ta có vẻ như không thích… chiến đấu…
Từ mắt hằn lên những sọc máu nhỏ, Độc Sứ vung chiếc đinh ba, trườn nhanh về phía đứa con trai đang tập luyện chiến đấu với đám gia nhân.
- Con trai, đỡ lấy ! – Độc Sứ sử dụng cú đập ngàn cân, giáng chiếc đinh ba xuống người con đang hoảng hốt.
Giơ cao cây lao lên đỡ, chiếc cây cong xuống, lực quán tính làm người cả thân người chàng thanh niên rung lên, trùng xuống. Độc Sứ đảo chiều cây đinh ba, đánh từ dưới lên, hất tung cây lao khỏi tay đứa con trai hoảng loạn rồi xoay lại chĩa ba ngạnh vào cằm thanh niên.
- Cha ! Cha !- Hàm Lớn vừa nói, tiếng nói khé ra từ cổ khi bị một ngạnh chèn vào !
- Con thật yếu ớt ! – Độc Sứ thu chiếc đinh ba lại rồi quay đi.
Hàm Lớn đứng lặng, mặt cúi gằm.
- Sao vậy chàng trai nhỏ bé của ta ? Có chuyện gì thế cháu ?- Sẹo Dài từ đâu đi tới hỏi.
- Cha cháu luôn luôn coi thường cháu ! – Hàm Lớn bực dọc.
- Có lẽ cha cháu muốn cháu cố gắng hơn nữa, giống như anh cháu vậy ! – Sẹo Dài đưa mắt, cả hai cùng nhìn về phía Độc Sứ và Sladar, cả hai đang đánh tập, mỗi động tác qua lại, tấn công, phòng thủ nhịp nhàng. Trong lòng Hàm Lớn cảm thấy đau xót. Liếc thấy vậy, Sẹo Dài đưa tay vuốt đường Sẹo ở ngực của mình rồi tiếp lời.
- Cháu biết không ? Khi sinh ra, ta đã bị chiếc Sladar của Độc Sứ vô tình cắm vào ngực, lúc hai anh em được đưa ra, chiếc Sladar đã cứa một đường trên người của ta, như cháu thấy, ta gần như đã chết, chỉ một đoạn nữa thì chiếc Sladar sẽ cắm vào huyệt tử. Ta sinh ra đã rất yếu đuối, nhưng ta biết cách để trở thành mạnh mẽ, và ta đã làm được, ta có thể dạy cháu, cách nhanh hơn để cháu có thể lấy lại hình tượng của mình trong mắt của cha cháu. Cháu sẽ mạnh mẽ hơn, như ta đây !
Hàm Lớn nhìn Sẹo Dài một hồi lâu, rồi gật đầu đồng ý…
***
Bình minh hé rạng, mặt trời nhô lên, những tia nắng bắt đầu tràn xuống, vùng đầm lầy, xóa tan đi cái tối tăm của buổi đêm.
Thu dọn đồ đạc, ba chàng thanh niên lên ngựa, quay lại con đường trở về vương quốc.
- Mày có nghĩ nhứ thế này là quá nhanh cho một chuyến đi không ? – Bụng Mỡ đột nhiên kêu lên.
- Ý mày là sao ? – Chân Cong thắc mắc
- Ờ thì ! Nếu chúng ta trở về tay không thế này, chắc gì những người ở trong làng sẽ tin chúng ta, rồi không biết chừng, họ còn cười vào mặt chúng ta, nghĩ chúng ta bịa ra câu truyền tối qua để trốn về nhà cũng nên. Trước khi đi, tao cũng nói với bố mẹ là tao sẽ mang được cái gì đó về và chứng minh với ông bà là tao không phải là kẻ vô dụng rồi...
Cả ba đứa lặng đi một lúc, rồi như để xóa đi sự im lặng của bầu không khí. Gỗ Mục lên tiếng.
- Thế thì bây giờ thế này đi, Chân Cong, mày quay về thông báo tin này với Già Mù, chỉ riêng mình ông ta, xem ông ta nghĩ thế nào. Rồi sau đó quay lại đây, bọn tao ở đây, cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra ở đây và cái loài mà ngày hôm qua chúng ta thấy là loài gì.
- Ừ, thế cũng được ! – Chân Cong không chần chừ, vắt yên lên lưng ngựa, thắt chặt dây, vòng cương qua đầu ngựa và trèo lên. Chàng thanh niên thúc ngựa quay về.
Khi chỉ còn lại hai người, Gỗ Mục hỏi Bụng Mỡ :
- Vậy, mày bảo rằng mày đã từng nhìn thấy ngươi ta bán con vật đó ở chợ trao đổi hàng hóa với bố ! Mày có ý tưởng gì ?
- Tao cũng không biết, nhưng chúng ta sẽ nghĩ ra thôi, vì lúc đó tao chỉ nhìn thấy người ta trói được mõm của con cá sấu lại, rõ ràng đó là nơi cần khống chế ở con vật này. Rồi đến tay và chân của nó… Mà hình như… Sinh vật tao thấy hôm đó… không có chân thì phải !- Bụng Mỡ nhớ lại.
- Là sao ? Mày nói rõ xem nào !
- Thì tao thấy nó trườn đi, giống như loài rắn vậy !
- Như vậy là nó không thể nhảy lên cao được ! Hừm.. – Gỗ Mục trầm tư suy nghĩ. – Hơn nữa có lẽ cũng sẽ có nhiều con khác như thế nữa ở khu vực đầm lầy, chính vì thế, chúng ta phải hết sức cẩn thận. Vì theo những gì ta đọc được trong cuốn sách phiêu lưu của Già Mù thì cá sấu là loài động vật máu lạnh, nó ăn thịt động vật.
- Ừm, nhưng chúng ta sẽ bắt nó chứ ? – Bụng Mỡ thắc mắc.
Dừng vài giây suy nghĩ, Gỗ Mục cất lời :
- Dĩ nhiên !
Trườn trên mặt đầm lầy, qua những tán cây mọc sát nhau, những sinh vật mạnh mẽ của vùng đầm lầy trườn đi, Hàm Lớn dẫn đầu, rồi đột nhiên dừng lại khi nghe thấy tiếng động lạ, hắn ra hiệu, rồi cả đám nằm rạp xuống mặt đất nhày nhụa bùn đất màu xám, hòa lẫn vào thiên nhiên. Cả đám nằm chờ ở đó, Chân Cong chạy qua mà không biết đang bị dõi theo, những cặp mắt đỏ lòm như dán chặt vào mục tiêu, các thớ đuôi cứng lại, gồng lên như sẵn sàng lao đi khi có lệnh. Khi con ngựa phi qua, Hàm Lớn nhổm người dậy :
- Bắt lấy nó !
Cả thảy bốn sinh vật trườn theo, hăm hở, và lanh lẹ.
Giật mình nhìn về phía sau, Chân Cong nhìn thấy mình đang gặp phải nguy hiểm, cậu thúc ngựa chạy nhanh hơn, nhưng có lẽ trong điều kiện hiện tại, đầm lầy không phải nơi để chân ngựa có thể chạy nhanh hơn chiếc đuôi của loài sinh vật gớm ghiếc. Chân Cong rút chiếc nỏ dắt bên yên ngựa, chàng quay lại bắn. Nhát đầu tiên bắn cắm thẳng vào vai một đứa, mũi tên xuyên từ đằng trước ra sau, máu đỏ bắn ra tung tóe, loài sinh vật kêu lên một tiếng thé dài. Từ phía xa, Hàm Lớn nghe thấy tiếng kêu của đồng loại, hắn nghiến chặt hàm răng của mình, rồi phóng đi thật nhanh.
Tiếng ngựa thở, tiếng người quát, tiếng thé to của đám sinh vật đuổi bắt nhau. Vất chiếc nỏ xuống đất, Chân Cong lấy chiếc thương sắt quay lại trực chiến. Ba sinh vật còn lại tiến sát đến, chúng trườn người, chúng di chuyển nhanh đến chóng mặt. Giường như chỉ một đoạn nữa là vây bắt được cậu, đột nhiên một con lỡ nhịp, bất chợt lộn cổ, đập thẳng mặt xuống lớp bùn xám xịt. Chiếc lao cắm xuyên qua đầu, óc bắn ra ngoài, máu bắn tung tóe. Con vật chết ngay mà không kịp kêu, chiếc đuôi vẫn còn uốn éo hai chi trước vẫn nắm ra bóp vào thêm vài nhịp trước khi im hẳn ! Tất thảy thấy thế, hai sinh vật còn lại quay đầu bỏ chạy. Đương sự đang lúc nguy khốn bỏ chạy, nhìn thấy Hàm Lớn lao tới, như được tiếp thêm sức mạnh, chúng quay lại tấn công, một chiếc lao nữa được phóng đến, thân làm từ gỗ tần bì, mũi nhọn phóng xuyên qua vai phải của Hàm Lớn, con vật gào lên hung dữ, nhưng cũng không dám tiến thêm, Chân Cong quay sang, thấy đằng xa có một người cưỡi ngựa phi lại. Đó là Chim Biển…
***
- Sao cơ ! Có một đường hầm sao ? Và nó dẫn đến một nơi khác hả ? – Sẹo Dài nhổm dậy khỏi ngai xương cá khổng lồ màu trắng đục, cả đám sinh vật cúi xuống không dám nhìn.
- Thưa chúa tể ! Chính thằng Sladar đã tìm ra con đường đó trong khi gần như trong gang tấc bọn tiểu nhân đã tóm được nó, Hàm Lớn ở lại để bắt hắn…
- Lũ ngoại lai ở vùng đất mới thế nào? – Sẹo Dài vươn mình về trước hỏi tên tay chân.
- Chúng yếu đuối, chúng quấn quanh người đủ thứ màng màu sắc khác nhau, chúng chìm đóng trong thứ màng ấy trong suốt ấy, chúng không có đuôi mà lại đứng bằng hai tay sau, miệng chúng không dài, hàm răng không sắc, thậm chí người chúng không có nấy nổi một cái Sladar và còn chẳng nhìn thấy vảy.
Ngồi lặng một hồi lâu, Sẹo Dài lên tiếng
- Vảy Cứng !
Một sinh vật trườn ra, to lớn, khổng lồ, nằm phục xuống đất.
- Một tiểu đoàn, xác thằng Sladar và đám sinh vật chưa có chủ…
- Chúa tể sáng suốt ! Tiểu nhân sẽ khiến lũ sinh vật đó phải quỳ dưới chân ngài khi ngài tới đó…
Vảy Cứng đập mạnh hàm của mình xuống nền đất bùn, rồi quay người trườn đi, miệng khè khè phát ra tiếng cười khiến những sinh vật khác đều phải lạnh gáy, tiếng cười của kẻ lõi đời với chém giết, với chiến trận, tiếng cười của một sinh vật khát máu với quá khứ bị trôn vùi trong nước mắt đau thương…
***
Ở vương quốc của những con người, mới mấy tháng gần đây thôi đã kết thúc một mùa vụ, đội quân chinh phạt của nhà vua cũng vừa mới trờ về, mọi người đều không có việc gì để làm, chân tay bứt rứt, nên tất thảy kéo nhau ra khỏi nhà, dựng những đống lửa lớn, mỗi làng một cái, ăn uống linh đình, vui chơi ca hát không kể ngày đêm, tiếng nhạc, tiếng cụm ly hòa vào nhau từng hồi nghe sao vui tươi đến lạ kì. Trong hoàng cung của mình, vị quốc vương cởi bỏ bộ giáp trụ, như chút được gánh nặng trên người, lão quốc vương ngồi xuống ngai vàng. Bộ giáp trụ đặt trên giá vàng cạnh bên được thiết kế tỉ mỉ và tinh xảo, với màu vàng sáng lóa, ngọc tím được lạm xung quanh toát lên vẻ quyền lực đặc trưng của nó, đường nét hiện lên những tia mặt trời, hình ảnh người dân đang làm ruộng, hình ảnh chiếc tranh tàn khốc, cảnh muôn vật hòa quyện vào nhau như nổi lên trên mặt giáp, hai bả vai có hình hai con rồng đất uốn lượn, sải cánh dang rộng và chiếc đuôi chạy dài xuống thắt lưng đính ngọc lục bảo. Quốc vương ngồi xuống chiếc ghế da hổ êm ái, một tay để lên đầu rồng của chiếc ghế, tay còn lại xoa xoa cái lưng có vẻ như đang chuẩn bị lên cơn đau trường kì. Định thả người một phút, đôi mắt lim dim như chìm vào giấc mộng.
- Cha ! – Nhung đập mạnh tay vào vào vai phụ vương của mình, khiến lão như giật bắt lên trông thật buồn cười.
- Con gái ! Ồ… ha ha… con làm ta giật mình đấy ! Có chuyện gì mà vui vậy con gái ! – Quốc vương ngước mắt nhìn đứa con gái yêu, cài lại con dao găm vào lưng áo.
Cô con gái yêu quý không nhìn thấy điều ấy, cười khúc khích mãi một hồi khi nhìn thấy vẻ mặt ấy của cha mình, cô hắng giọng.
- Ừm, cha, cha bảo rằng cha đi đánh trận sẽ mang quà về cho con, vậy quà của cha lần này là gì vậy ?
- Ồ con gái yêu, lần này ta mang về rất vàng bạc và châu báu, có cả những con thú rất lạ của phương bắc nữa. Con đã bao giờ nhìn thấy con lạc đà chưa ? Nó hay lắm, lúc nào ta đưa con đi xem, ta sẽ cho con thấy !
- Lại là những sinh vật lạ đời, con chán rồi ! – Cô tiểu thư nũng nịu, quay mặt đi giận hờn.
Suy nghĩ một hồi lâu, người cha như nghĩ ra điều gì đó, ông cất lời.
- A, ta nghĩ ra rồi, đợt này ta bắt về rất nhiều cung nữ, nhưng trong số đó, có một đứa mà ta rất thích, ta nghĩ con cũng sẽ thấy vui khi nhìn thấy nó.
- Thật sao thưa cha ?
- Ừm ! Đó là đứa cháu gái của tên tù trưởng người Chim, con và nó tính khí rất giống nhau, ta nghĩ hai đứa sẽ hợp nhau lắm.
- Vậy phụ vương cho con đứa đó làm nô tì luôn nhé !
- Ừ, được rồi, ta sẽ truyền chỉ, con đi bảo lão Đứng Khư Khư đi !
- Cảm ơn, cha nhiều ! – Và cô con gái bé nhỏ của cha quay người bước đi, miệng nở nụ cười tươi như mùa xuân hoa trái nở rộ.
Vị quốc vương cười, thơm lên trán con rồi ra hiệu cho lui, lòng ông bất giác nhớ về ngày mà vợ ông còn sống.
Ở cái thời đại này, sau khi kết thúc một cuộc chiến, bên thua thường phải cống nạp rất nhiều vàng bạc, châu báu cho bên thắng, nhằm bù đắp lại những gì mà bên thắng đã mất. Có khi là ngọc ngà, vải vóc, có khi là con người, trai tráng khỏe mạnh hoặc nữ giới xinh đẹp, làm việc có năng suất. Trong cuốc chiến với Người Chim, vương quốc của nàng công chúa Nhung đã giành chiến thắng, cha nàng được cống nạp rất nhiều vật phẩm quý hiếm, vị tù trưởng Đại Bàng phải cống nạp con gái làm thiếp và cô cháu gái làm nô tỳ  cho quốc vương.
Thời gian chờ đợi tình yêu của Nhung như ngày một dài ra, buổi sáng không có việc gì làm, nàng lại lôi mấy đứa cung nữ ra chơi đá bóng, đá cầu, đôi khi chán quá, lại nghĩ ra những trò mới để hành hạ đám nô tỳ. Trong số đó, có một đứa không hiểu sao lại cứng đầu đến vậy ! Nó không biết thân biết phận, lại hay cân nhắc, phê bình bản cung không nên ham chơi mà nên học hỏi, thêu thùa và làm những công việc nội trợ vì nó thấy Nhung hợp với việc đó. Về phần Nhung, nàng không thích !
- Ha ha, chơi với ngươi thật là vui quá đi ! – Nhung cười lớn khi nhìn thấy Chim Biển bị kéo đi dưới chân ngựa. Một đoạn dài rồi mới ra hiệu cho dừng lại.
- Thôi, ta không chơi nữa ! – Nhung quay người chạy đi kiếm trò khác làm thú vui.
Chim Biển nhìn Nhung, ánh mắt hằn lên vẻ căm hận không nói thành lời. Người cô rã rời, vì chạy không kịp với ngựa, nên ngã, rồi bị ngựa lôi đi một đoạn, gương mặt xước chảy máu, quần áo rách tả tơi. Ít ra thì con nhóc này vẫn còn biết như thế nào là đủ. Đám người đi lại cởi trói cho Chim Biển, rồi tất cả tản đi không nói một lời. Chim Biển ngồi thụp xuống ngay lúc đó, đôi chân như không còn đủ sức, nàng lết người mình gọn vào một góc trường đua, gần với bức tường đá cao…
- Con nhóc cứng đầu, ta sẽ khiến nó phải trở nên quy phục bổn cung. – Vừa nói Nhung vừa hậm hực, đám nô tỳ cúi gằm mặt, không dám nhìn lên. Trong lúc đó, Chim Biển đã lết đến nơi, cô tựa đầu vào tường, đôi mắt mở hờ, làn môi khô khốc, không thể sống như thế này mãi được, rồi từ từ lịm đi…
***
Hàm Lớn nhìn chằm chằm vào Chim Biển và Chân Cong, hai bên nhìn nhau gườm một hồi lâu, bất giác giật mình vì đằng sau có tiếng ngựa, hai bên cùng đưa mắt nhìn lại, đó là Gỗ Mục và Bụng Mỡ. Thấy mình như đang ở trong thế yếu, Hàm Lớn nhiếc lũ đi cùng, cả bọn dìu Hàm Lớn cùng cây thương to trườn sang ngang lao mình biến mất. Bụng Mỡ định ném chiếc lao đi, song Gỗ Mục cản lại.
- Để cho chúng đi đi !
Nói tới đoạn, Chân Cong quay sang phía người con gái đang cưỡi ngựa, quần áo rách nát, mặt mày xước xát, máu chảy ….
- Nữ thần, xin cho biết họ tên. Tôi nợ cô mạng này rồi.- Chân Cong xuống ngựa, tiến tới ôm chân nữ thần của mình.
- Chỉ là việc mà ai cũng sẽ làm thôi. Tôi là Chim Biển, tôi là con của Đại Bàng Cha, dân tộc tôi sống ở phương Bắc và tôi chưa từng đến đây bao giờ, nơi này đầy rẫy những sinh vật tàn độc và con người nơi đây chắc hẳn cũng phải tàn độc lên vì lẽ đó. – Chim Biển lên tiếng.
- Không hẳn là như vậy đâu ! Bạn không biết đấy thôi, lũ sinh vật kia chúng tôi cũng mới thấy lần đầu, không rõ chúng là loài gì và từ đâu tới. – Gỗ Mục tiến lại gần lên tiếng.
- Vậy ư ? Thế sao…- Chim Biển định hỏi gì đó, nhưng lại bất ngờ quay lại.
Rồi bất giác cả bốn người quay lại, kẻ giương nỏ, người giương giáo khi nghe thấy tiếng nói vang lên.
- Chúng tôi là người Lưỡng Cư, sống ở phía Đông bên kia dãy núi…- Sladar và lão gia nhân trung thành từ trong đám cây lùm xùm gần đó trườn ra…
***
- Vì chúng ta làm chủ nơi đây ! – Độc Sứ hô lớn và lao lên đằng trước, hướng về đoàn quân đông nghịt, đen ngòm một vùng biển. Lũ cá mập dừng lại, rồi tất thảy nhử cười khinh, chúng lao lên. Phía quân Lưỡng Cư không hiểu gì, thấy chủ mình lao lên như vậy, bản thân cũng không thể chờ đợi, hai bên lao vào nhau, tiếng nước, tiếng ầm vang của những tiếng kêu rú, tiếng răng chạm vào xương, màu máu loang ra khắp một vùng biển đến đỏ đậm.
Tất cả chứng kiến cảnh ấy, ai cũng bàng hoàng, run sợ, nhưng rồi chẳng ai nói gì, chỉ liếc mắt nhìn nhau, lúc đâu là vài người, sau đó là tất cả. Lúc đó, Sladar xông lên đầu tiên rồi đến Hàm Lớn, Sẹo Dài giơ cao mũi đinh ba hướng về phía lũ cá mập.
- Giết ! – Tiếng hô ầm vang cả, trấn động lòng nước, mặt biển nổi lên những đợt sóng dữ dằn, cứ giây phút lại có vài đôi quần nhau lao lên khỏi mặt nước, bọt bắn tung tóe, máu me lênh láng, chảy khắp mặt biển.
Cứ mỗi năm, ở vùng đầm lầy này lại có một đợt nước biển dâng cao, lúc đó hàng cây lâu nằm, chắn ngang như hàng rao ngăn cách vùng đầm lầy với biển khơi lại chìm xuống dưới. Những sinh vật nguy hiểm từ biển cũng từ đó mà đi vào, chúng đông và háu đói. Người Lưỡng Cư phải chiến đấu để bảo vệ đồng loại của mình. Hàng cây lớn nhiều lúc cũng gãy đổ do những loài khác tiến vào, khiến cho những sinh vật nơi đây giữ gìn và bảo vệ chúng cũng giống như con người giữ gìn và bảo vệ bức tường thành của mình vậy. Họ rào ngăn, bện đan những cái cây từ khi chúng còn bé vào thân mẹ, để cho các cây khi lớn lên bám sát vào nhau, chắc và bền…
- Đây là đợt tấn công thứ sáu trong tuần này, những sinh vật đó càng lúc càng đông và nguy hiểm hơn, nếu ta không sớm nghĩ ra cách, dân tộc của ta sẽ ngày càng gặp phải nguy khốn. – Độc Sứ than phiền.
Sau khi cuộc chiến kết thúc, cả một bãi đầm lầy trước đây trở thành biển đều chuyển mình với sắc xám quen thuộc thành màu đỏ đậm, pha một màu đen xịt, xỉn đi của da cá hòa lẫn với da người Lưỡng cư…
- Bọn cá mập chỉ giỏi giết chóc, chúng không biết thế nào là suy nghĩ, chúng ngày càng đói bụng và chúng tấn công bất cứ thứ gì giúp chúng có thể sinh tồn. Mới đây thôi, ta mới nhìn thấy vài con tự cắn giết lẫn nhau ở phía sau hàng rào. Chúng ta chỉ cần đợi cho nước rút xuống, mang thêm cây ra chắn lại là được. – Sẹo Dài lên tiếng.
- Sẹo Dài nói thế, không thấy rằng phương án đó chưa tối ưu hay sao. Chúng sẽ còn tiếp tục quay lại vào năm sau, năm sau nữa. Các tù trưởng ở đây ai cũng biết điều này. Chỉ khi ta đưa quân đi dẹp phăng hang ổ của lũ cá mập, và khiến chúng phải sợ hãi đến kinh hồn bạt vía, không dám tiến về đây nữa khi đó chúng ta mới có thể an toàn dài lâu.
- Chỉ là một khoảng nhỏ thôi mà, lui vào trong này, chúng ta vẫn có đủ lượng lương thực, hơn nữa cũng không phải nghĩ ngợi nhiều đến vấn đề tranh chấp. – Sẹo Dài khó chịu.
- Vấn đề không phải là tranh chấp hay không, vấn đề là ở chỗ niềm tin có còn hay không ! Cha chúng ta đã để lại cho chúng ta một vùng đất phì nhiêu và giàu có, bằng mọi giá, ta phải giữ lấy nó.
- Thế thì tại sao…
- Thôi đủ rồi !.. – Độc Sứ cắt lời.
- Nhưng mà…
- Đường đường là một quốc vương mà đến một dải đất nhỏ còn không giữ được, thế thì làm quốc vương làm gì ? – Độc Sứ gào lên. Độc Sứ để ý Sẹo Dài, chỉ một phút thôi hai ánh mắt đụng nhau có thể tạo ra những tia máu tức giận.
Sẹo Dài quay mặt trườn đi…
***
Chim Biển mở mắt, ánh nắng chiều rọi thẳng vào mặt, bờ môi khô cứng, nứt nẻ,… cô đã quá mệt mỏi. Phải chăng nếu như hoán đổi vị trí cho nhau, chắc cô cũng sẽ trả thù Nhung nhiều hơn nữa. Rồi bất chợt như nghĩ ra điều gì đó, có lẽ, ai đặt trong hoàn cảnh ấy cũng sẽ làm như thế, cơn giận trong lòng Chim Biển bỗng tự tiêu tan.
- Nhóc con ….- Chim Biển bám lấy vách tường đứng dậy. – Cho dù là như thế thật, nhưng ta không thể ở lại đây thêm được nữa, ta phải bỏ trốn thôi, về với nghĩa phụ, ta thà chết còn hơn ! – Nói đến đoạn, Chim Biển đã hình dung trong đầu kế hoạch để trốn thoát.
Cũng vừa như mới xuất hiện được cái suy nghĩ lên trong đầu, Chim Biển thất kinh khi thấy làn khói đen xám bay mỗi lúc lên một dày trên bầu trời, rồi liền sau đó là tiếng la hét mỗi lúc một lớn dần, dày đặc và tiếng kêu gào thảm thiết. Ngay khi ấy cô thấy đám cận vệ hộc tốc chạy trước, lũ con gái dìu nhau trong đó có cả vị công chúa tên Nhung cũng tất tưởi cắm đầu vào chạy, theo sau đó là hai sinh vật kì dị giống như những con cá sấu cô thường nhìn thấy ở phía tây vương quốc mình, chỉ có điều, chúng lớn hơn và di chuyển… bằng đuôi của mình. Hai nô tỳ chạy sau không thoát kịp, bị chúng xiên chiếc đinh ba ngang qua người, ba ngạnh cắm từ sau lưng, xuyên qua bụng, rồi bị nhấc bổng lên và quăng đi như những con búp bê bằng vải mà ngày trước cô vẫn thường hay chơi ở nhà. Không ở lại làm gì, cô cũng quay đầu mà bỏ chạy. Nhân cơ hội này, thoát khỏi vương quốc và sau đó là tìm đường trở về quê hương, cô chắc mẩm trong đầu kế hoạch phải sống sót nên không chần chừ, chạy một mạch thẳng ra ngoài cung, cô nhìn thấy lũ nô tỳ và công chúa bị bắt, Nhung quay lại nhìn thấy Chim Biển, Nhung cất lời van nài :
- Nô tỳ, mau cứu ta !
Tiếng gọi cứ thế vang lên, xa dần khi Chim Biển quay đầu bỏ chạy, có quá nhiều nguy hiểm ở đó, và ít nhất cô vẫn nên chạy trốn khỏi nơi này, cô biết rằng Nhung sẽ sống, cô tin điều ấy vì lũ sinh vật chỉ muốn bắt Nhung làm nô lệ cho chúng. Cô vượt qua bức tường thành bằng đá, cướp lấy con ngựa đang chạy lạc rồi phi về phía dãy núi Tuyết Cao…
***
- Thầy ơi ! Ra mà xem này- Lũ trẻ học trò của Già Mù nhao nhao chạy vào gọi.
Lão mù lật đận chạy ra.
- Có chuyện gì thế các trò ?
- Cung điện cháy rồi sư phụ ơi, có rất nhiều những sinh vật kì lạ đang ra sức giết người cướp của. Sư phụ ơi, chúng con sợ lắm ! Phải làm sao đây ?- Lũ trẻ nhao nhao lên, hoang mang khi phải chứng kiến những cảnh tượng ấy.
- Gỗ Mục ơi ! Con đã làm gì vậy ? – Già Mù tự hỏi rồi quay sang lũ trẻ - Các con, lấy hết đồ đạc trong nhà, chúng ta đi.
Nói rồi tất cả nhanh chóng, mỗi đứa một thứ, bánh mì, nước uống, quần áo,… vơ được cái gì chúng cầm đi hết, tất thảy đi theo Già Mù tinh thông rừng núi, nhìn về phương Bắc mà tiến. Chốc chốc lão lại ngoái lại, nhìn về phía cung điện và xa hơn là dãy núi, nơi Gỗ Mục – Không biết nó đang ra sao ?
***
- Vậy là các người về phe chúng ta sao ? – Chân Cong nhìn Sladar, vẻ mặt ái ngại.
- Sẽ là như thế, và nếu như vậy ta rất muốn các ngươi có thể giúp ta quay trở về nơi ta sinh sống. Ta phải cứu cha ta và lấy lại vương quốc cho người khỏi tay Sẹo Dài. – Sladar nhìn khắp những người bản địa nơi đây một lượt rồi cất tiếng.
- Làm sao tin được hai con sinh vật kì dị này ? – Bụng Mỡ có nhiều hoài nghi lên tiếng.
- Tôi cũng sẽ giúp các người, nhưng với một điều kiện, khi mọi chuyện thành công, các người phải đưa tôi quay về quê hương, nơi có Đại Bàng Cha luôn mong ngóng đợi chờ. – Chim Biển lên tiếng.
- Vậy trước tiên chúng ta sẽ phải quay về giúp Sladar đây lấy lại vương quốc. – Gỗ Mục lên tiếng, Sladar có vẻ tán đồng.
- Bằng cách nào ? Khi mà lối đi độc đạo bây giờ chắc chắn đã bị bọn lính của Hàm Lớn, Vảy Cứng của Sẹo Dài chắn ngang, không thể đi được ? – Lão sinh vật già trung thành của Sladar lên tiếng.


- Chúng ta phải vượt qua dãy núi kia ! – Cả Sladar và Gỗ Mục cùng lên tiếng, có vẻ như tâm đầu ý hợp lắm. Quay ra nhìn nhau rồi cả hài cùng nhìn mọi người. Trong lúc đó, tất cả dường như đã hướng hết mắt về nơi có màu trắng trên ngọn núi Tuyết Cao…

Nguồn: Blog Học kiếm tiền từ website !
Thanh Phong

Xin chào các bạn, mình là một người thích viết lách và chia sẻ kinh nghiệm

1 Nhận xét

Mới hơn Cũ hơn