Ngày xửa ngày xưa, ở một thôn quê nghèo có một cậu bé tên là Mã Lương. Mã Lương rất thích vẽ, nhưng do nhà nghèo mà cậu không thể mua được cho mình một cây bút. Có lần Lương tìm đến một cửa hàng họa phẩm hỏi mua một cây bút từ ông chủ, nhìn bộ dạng của Lương, ông chủ khinh bỉ đuổi cậu đi. Lương không nản chí, trong những lần lên núi kiếm củi, Lương thường lấy những cây lau làm bút, nước suối làm mực, tô điểm vẽ lên những tảng đá ven bờ. Có đợt Lương dùng những hòn than để vẽ một con sói trên gian bếp của nhà, con sói giống thật đến nỗi những thú hoang gần đó chẳng dám bén mảng đến gần, người dân cũng vài lần bị dọa cho sợ khiếp vía.
Luyện tập vất vả như vậy càng khiến cho Lương mong muốn có được một cây bút để vẽ nên những tác phẩm của mình. Bỗng một đêm, Lương mơ thấy một ông lão, tay cầm phất trần, toàn thân tỏa ra vầng hào quang trắng xóa, ông lão đưa cho Lương một cây bút, ông lão bảo Lương:
- Con hãy dùng cây bút này để giúp đỡ mọi người!
Mã Lương tỉnh giấc, không thấy ông lão đâu nhưng trong tay của cậu lúc này lại là một cây bút tuyệt đẹp, cán làm bằng tre, đầu lông trắng toát, mềm mại, các sợi lông xếp với nhau vô cùng đều đặn, đầu bút nhọn như ngọn giáo, bụng bút căng tròn quả thực là loại bút tuyệt hảo.
Lương đưa cây bút lên ngắm nghía. Bất giác cất lời:
- Tứ đức của cây bút này, thật quá sức tưởng tượng.
Lương liền chạy ra bờ suối, kiếm một mặt đá phẳng và thử bút. Nét bút sống động, hình họa dần dần hiện lên. Cậu viết một nhành hoa lập tức một nhành hoa xuất hiện. Lương kinh ngạc, đặt bút vẽ một chú chim, ngay khi kết thúc nét cuối cùng, chú chim hóa thực tung cánh vút bay. Lương sung sướng, mừng rỡ khi có cây bút thần, nhưng cậu chợt nhớ tới lời nói của ông lão trong giấc mơ. “Phải giúp đỡ mọi người!” “Phải giúp đỡ mọi người!” – Lương vừa lẩm bẩm vừa quay về.
Từ đó, ở trong làng người dân thiếu món đồ dùng gì, Lương đều vẽ cho cả. Người nào thiếu cày thì Lương vẽ cày, người nào thiếu trâu thì Lương vẽ trâu. Những thứ Lương vẽ ra đều biến thành hiện thực. Mọi người ai nấy đều yêu quý, xem Lương như bậc thánh nhân. Có một tên quan trông thấy vậy, mời Lương về nhà nhờ Lương vẽ hộ cho mình vàng bạc châu báu, Lương thấy tên này hống hách không chịu, liền bị hắn bắt giam. Sau vài ngày bỏ đói tù nhân, tên quan hoan hỉ quay lại nhà ngục, nghĩ rằng Lương đã khuất phục, nào ngờ trông thấy cậu đang ăn uống no say, tay cầm cây bút vẽ ra nào là nem công, nào là chả phượng. Hắn sai người mở cửa, Lương lấy bút vẽ ra một cánh cửa thoát ra ngoài, hắn sai người đuổi theo, Lương vẽ ra một con tuấn mã. Liền một lúc Lương chạy mấy ngày, băng qua nhiều đồi núi, cuối cùng đến gần tới chốn kinh thành xa hoa. Lương suy nghĩ một hồi rồi như để tránh những tai họa không đáng có, cậu vẫn cầm bút vẽ nhưng những hình họa cậu phác ra luôn chủ động thiếu đi một nét gì đó, như con cá không có vây, như con chim không có chân.
Đến một ngày, khi đang vẽ trên phố, Lương vô tình để rơi giọt mực vào đúng vị trí mắt con hạc trắng. Con hạc tung cánh vút bay, chuyện này được mọi người bàn tán, truyền tai nhau đến khi nhà vua biết chuyện bèn vời Mã Lương vào triều. Lương chẳng còn cách nào bèn tới gặp vua, vua ép cậu vẽ ra con rồng con phượng nhưng Lương chỉ vẽ cho hắn con cóc, con quạ, hai con vật ấy cắn nhau chí chóe, đuổi nhau xung quanh vua. Vua tức điên, dọa sẽ giết Lương, cậu liền giả nhún nhường đồng ý sẽ vẽ cho vua những thứ vua muốn. Vua bèn bảo Lương vẽ cho mình một kho vàng bạc, châu báu, Lương nghĩ ngợi, đặt bút vẽ ra một cây tiền vàng đang mọc trên một hòn đảo. Vua sai cậu vẽ một chiếc thuyền để chèo ra đảo lấy vàng, Lương liền vẽ một chiếc thuyền buồm cực đẹp, cả vua và quần thần thi nhau lên thuyền để chèo sang đảo. Lúc này Lương mới vung bút, vẽ ra một trận cuồng phong lật đổ con thuyền, tên vua tham lam và đám loạn thần chết đuối, triều đình hỗn loạn, Lương bèn vẽ ra một con hạc to, rồi cưới nó bay đi. Từ đó người ta không còn trông thấy Mã Lương đâu nữa.”