Truyện ngắn sáng tác: Sladar - Chương II: Ném mình vào lửa

Sladar

Tiếp tục chương II của truyện ngắn mà Sladar Gai viết về nhân vật Sladar - Quái vật của biển cả, lấy cảm hứng từ nhân vật trong Dota I
CHƯƠNG II
Ở nơi đầm lầy phía bên kia dãy núi, Sẹo Dài đang tổ chức một buổi lễ lớn nhằm chúc mừng những thành công vừa giành được. Một buổi lễ có cá, có khỉ,… cứ thế xếp lên mặt đất, thành một hàng dài. Sẹo Dài đứng ở giữa, trên ngai xương cá khổng lồ màu trắng, cất cao giọng nói.
- Nay ta đã là quốc vương của các ngươi ! Ta sẽ giúp các người có một cuộc sống tốt hơn bao giờ hết. – Sẹo Dài nhìn đám sinh vật phía dưới, rồi giơ một con khỉ đang dãy dụa lên cao và cắn một miếng. Con khi đang hoạt động điên loạn, nhận phải nhát cắn, đầu lìa khỏi cổ, ngọt xớt, hai tay buông thõng, chốc chốc lại hơi giơ lên như vẫn đang sống.
Lũ sinh vật bên dưới mỗi đứa cầm một thứ dưới lớp bùn, đồng thanh hô to.
- Mãi mãi trung thành ! – Nói rồi đưa thức ăn vào miệng, bữa tiệc linh đình diễn ra. Ở một góc phía dưới, Độc Sứ bị nhốt trong một chiếc lồng làm bằng cây biên giới, rễ cây to, bện vào nhau chắc chắn.
Trong bữa tiệc ấy, bất chợt có đứa chạy về báo tin.
- Bẩm chúa tể, Hàm Lớn đã về !
Sẹo Dài nhổm dậy, trườn nhanh xuống dưới. Hàm Lớn được hai tên khác dìu vào, máu vẫn chảy ra, người có vẻ lả đi, đuối sức.
- Con trai nuôi, con sao vậy ? – Sẹo Dài lên tiếng.
- Con bị… trúng một mũi lao… của lũ sinh vật… bên kia dãy núi.- Hàm Lớn yếu ớt trả lời.
- Thế sao ? – Sẹo Dài nhìn Hàm Lớn một lượt, mũi thương cắm xuyên qua vai trái, máu ra đỏ khắm nền đất. Bất chợt nhảy vào, Sẹo Dài cắn một phát vào cổ của Hàm Lớn.
Không kịp phản ứng gì, lũ sinh vật cạnh bên thất kinh. Độc Sứ gào lên từng tiếng xé lòng
- Con ta ! Con ta ! Không ! Khônggggg
Buông con mồi của mình ra, Sẹo Dài ngoảnh lại.
- Thằng con ngốc nghếch, giống như cha nó vậy, dễ lừa và yếu đuối. Một khi đã hết giá trị rồi, thì chẳng còn lí do gì để giữ những loại rác rưởi như vậy ở lại. Nào, anh em, hãy tiếp tục thưởng thức bữa tiệc.
Tất cả lũ sinh vật ai nấy đều chú tâm đánh chén, không để ý điều gì nữa. Trong khi dòng máu đỏ vẫn chảy, ánh mắt Hàm Lớn mở trừng trừng, màu đỏ ấy cứ chảy dần, chảy dần về phía chiếc lồng rễ cây, nơi Độc Sứ đang đau xót với tay túm vào nơi chân không vô định.
***
Nhung với ra, nước mắt lăn dài, nàng khóc không thành tiếng, môi mấp máy, ngáp ngáp không lên lời, phụ vương đang nằm tại đó, bộ giáp trụ thủng lỗ chỗ các ngạnh đinh ba, máu tươi chảy thành một vũng quanh xác chết. 
- Lôi hắn ra ngoài vứt ở cồng thành cho tất cả đám sinh vật ở đây thấy mà khiếp sợ ! – Vảy Cứng ra lệnh cho vài tên khác nhanh nhẹn lôi cái xác ra ngoài. Đám ở lại gom tất cả những người còn lại thành một nhóm.
Xong xuôi, Vảy Cứng tiếp túc nói :
- Giờ đây, các ngươi sẽ có chủ nhân mới của mình.
Đám sinh vật tràn vào trong thành, giết người, cướp của. Chúng rất tò mò về cuộc sống của lũ người mà chúng mới nhìn thấy lần đầu, về những dụng cụ mà họ làm ra, những chiếc chuồng, những cái khay, lò nướng, mâm bánh,… tất tần tật mọi thứ khác lạ so với thế giới của bọn chúng đều được chúng tập hợp vào một chỗ, hổ lốn các thứ. Đứng túm tụm thành từng nhóm một, vài con đứng ra để nghiên cứu xem những đồ vật đó dùng để làm gì, đứa thì lấy chảo đội lên đầu, đứa thì chui vào lò bánh để tìm hiểu, cũng có tên trườn lên lưng lạc đà, bắt trước con người, cũng có vài tên bị ngựa đạp hậu vỡ cả quai hàm, đám còn lại thì lùa tất cả mọi người, hay đúng hơn là tất cả những sinh vật mà chúng chưa nhìn thấy lần nào vào trong một chiếc cũi làm bằng gỗ cây, được buộc chắc chắn bằng sợi cây chắn sóng. Tiếng chó sủa, tiếng lợn kêu, tiếng lạc đà, tiếng ngựa, tiếng người than khóc, thật khó có thể miêu tả được sự hỗn loạn của nó.
***
Trên sườn đồi của ngọn núi tuyết cao, sáu sinh vật vẫn tiếp tục chẳng đường của mình, giờ đây đã đi lên được gần môt nửa chặng đường, cả thảy đều tưởng như không thể bước tiếp được nữa.
- Chúng ta nghỉ ở đây ! – Gỗ Mục ngoái lại nói với các thành viên trong nhóm.
Cả lũ ngồi sụp xuống, duy chỉ có mình Sladar và lão gia nhân trung thành là không. Sladar tiến lên, định tiến gần lại nói chuyện với Gỗ Mục nhưng không được vì sự đề phòng và cảnh giác dường như chưa biến mất. 
- Ừm ! Ngươi xem khoảng bao lâu nữa chúng ta có thể vượt qua ngọn núi này.
- Ta không biết, đây là lần đầu tiên ta tới đây, trước đây, chưa từng có một ai mang trong mình sứ mệnh vượt qua ngọn núi mà trở về, có chăng chỉ là lão Già Mù ở nhà, lão bị mất một con mắt, đã trở về từ chuyến đi lên ngọn núi Tuyết Cao này, lão trở về được cũng là bởi bản tính cẩn thận và cảm tính tuyệt vời của mình. Tuy nhiên khi vượt qua chẳng đường này, chúng ta sẽ tới nơi được gọi là Cổng Trời, đó cũng là nơi hành trình của Già Mù kết thúc, từ đó, chúng ta sẽ phải tự mình khám phá. – Gỗ Mục giải thích một hồi, cả đám ngồi im lặng lắng nghe. 
Rồi bất ngờ thay Sladar quay sang mọi người – Được rồi, vậy chúng ta đi tiếp nào !
- Chưa được, mọi người cần nghỉ ngơi ! – Gỗ Mục hét lên giận giữ.
Sladar lao người quay lại, Chân Cong giơ cao chiếc lao trực phóng, Chim Biển giơ nỏ hướng vế phía Sladar. Lão già gia nhân trung thành của Sladar lao ra đứng che cho chủ nhân.
- Ở đây tôi có có trách nhiệm với mọi người, tôi sẽ chỉ huy, thử thách của chúng ta vẫn còn đó. – Gỗ Mục nói lớn.
Nghe vậy, Sladar mới bình tĩnh lại, hắn biết lúc này bản tính của một người trước giờ vẫn ra lệnh cho người khác không thể tồn tại thêm nữa. 
Thu móng vuốt ngọn đang nắm lấy cổ Gỗ Mục lại, mọi người tản ra. Chẳng ai nghĩ tới nghỉ ngơi nữa, tất thảy nhìn Gỗ Mục, nhiếc mắt.
- Ta đi thôi !
***
Ở nơi phương Bắc xa xôi, thám mã chạy hộc tốc, ngựa chảy mồ hôi đầm đìa, phi nước đại nhanh hết mức. Lao vào căn lều của Đại Bàng Cha, thám mã trình bày sự việc.
- Báo Tù trưởng của bầu trời, anh hùng dùng cung thiện xạ Đại Bàng Cha ! Phía vương quốc của Cao quốc vương bị tấn công, thế lực của đối phương thật khủng khiếp, đông đảo và sức chiến đấu thì thật là phi thường. Quốc vương Cao bị giết, một cách quá dễ dàng…
- Thế con ta thì sao – Đại Bàng Cha bật dậy lao về phía thám mã.
- Thưa thần không nhìn thấy tiểu thư ! Có lẽ đã chạy thoát được. Trong lúc rối loạn, phải khó khăn lắm thần mới thoát được.
- Được rồi, trọng thưởng thịt, rượu và gái đẹp. - Đại Bàng Cha vẫy tay, ra hiệu cho thám mã lui ra. Nói đoạn quay sang các tướng lĩnh đang ngồi đó.
- Liệu ta có nên đi giải cứu vương quốc đó không ? – Đại Bàng Con cất tiếng. Đây là con trai lớn của Đại Bàng Cha, là người kế vị hợp lệ trong phong tục của người dân nơi đây.
- Mặc dù Cao đã xâm chiếm vương quốc của ta. Nhưng nếu như một thế lực khác tới xâm chiếm, chắc hẳn chúng đến từ phía dãy núi Tuyết Cao, chúng là người trời, ta không thể làm điều đắc tội với thần linh.
- Có thể đây là sự trừng phạt của thần linh giúp chúng ta. – Một vị tướng khác thốt lên.
Gạt hết mọi lời nói, Đại Bàng Cha nhìn lên tấm bản đồ các vương quốc và nói. 
- Xét về địa lí, Cao là môi, Đại Bàng Cha là răng, môi hở thì răng lạnh. Về chuyện thần linh hay không thì không có căn cứ chút nào. Vì trước đó, thần linh không trút giận lên Cao và tổ tiên hắn trong những lần xâm chiếm và đòi cống vật khủng khiếp hơn.
- Vậy ta phải làm gì thưa cha ? – Đại Bàng Con cất lời.
- Chúng ta phải giúp người ở vương quốc của Cao chống lại đội quân mới đó…
***
Dốc càng lúc càng thẳng đứng, không khí như dần loãng ra, lạnh thêm, con người bắt đầu cảm nhận được từng cái buốt giá đi qua da thịt. Trong khi Sladar và Lão gia nhân trung thành của hắn vẫn phăm phăm tiến về phía trước, có lẽ là do lớp da dày bảo vệ nên chưa cảm thấy gì. Nhưng nhìn về phía Chim Biển thì cả lũ lại lo lắng thêm. Cô đến từ phương Bắc xa xôi, nơi quanh năm ấm nóng, với cái nắng như thiêu như đốt ấy, con người sinh sống ở đó nếu đến một nơi lạnh lẽo như thế này thường sẽ không quen và rất dễ mắc bệnh. Cả lũ Chân Cong, Bụng Mỡ và Gỗ Mục cũng nghĩ đến điều đó, nên Chân Cong đưa cho Chim Biển tấm chăn ấm, Bụng Mỡ thì như bị hớp hồn bởi vẻ đẹp của nàng công chúa luôn miệng nói chuyện, cười đùa, khiến cho chặng đường đi của mọi người phần nào mất đi sự buồn chán. Đi được nửa ngày cả đám phải ngừng lại vì một con dốc thẳng đứng và có địa thế hiểm trở.
- Đoạn đường này ngựa không thể đi được ! Nó đã quá mệt rồi. – Chân Cong lên tiếng. 
Cả đoàn dừng lại lần thứ hai, mọi người ai nấy đều nhìn lũ ngựa đuối hơi, ánh mắt mỏi mệt.
- Hắn là một tên khỏe mạnh. – Sladar nhận xét, trong khi nhìn vào loài vật di chuyển bằng bốn chân.
- Nó là con ngựa ! Là con vật chứ không phải con người. – Chim Biển giải thích.
- Thế thì nó có giống bọn cá mập ngoài biển không ? – Lão gia nhân trung thành của Sladar lên tiếng.
- Cá mập là con gì ? – Chim Biển lại mù mờ.
Chân Cong, Bụng Mỡ và Gỗ Mục nhìn nhau thở dài. Sáu con người đến với nhau từ ba vùng đất khác nhau, kẻ không biết con ngựa, người chưa thấy con cá. Cả bọn bấm bụng bảo nhau thôi thì từ từ mà học hỏi và tìm hiểu lẫn nhau…
- Chúng ta sẽ ngủ ở đây đêm nay. – Gỗ Mục lên tiếng.
Cả lũ dựng trại rồi nhóm lửa tại chân con dốc thẳng đứng, đợi sớm mai lên, sẽ tiếp tục chặng đường của mình.
Bụng Mỡ lấy trong túi ra hai viên đá lửa, giơ ra trước nhúm cỏ mồi, rồi đập hai viên đá vào nhau để đánh lửa. Sladar và Lão gia nhân trung thành của hắn như bị hút hồn vào phép màu kì diệu khi khói bốc lên và những ngọn lửa nhỏ đầu tiên xuất hiện.
- Đây là thứ ma thuật gì vậy? – Sladar lên tiếng
- Đây là lửa, đừng bảo rằng ở chỗ của ngươi không có những thứ như thế này nhé. – Gỗ Mục châm chọc . 
- Có, nhưng mà nó luôn đến sau những cơn mưa, có những tia sáng do thần linh tạo ra, và lửa được hình thành khi những tia sáng đó chạm vào những thân gỗ khô, tuy nhiên chúng ta không dám lại gần vì chúng, chúng có sức mạnh của thần linh khiến chúng ta bị đau mỗi khi chạm vào. – Lão gia nhân già của Sladar nói khiến cả bọn cười mãi không dứt được.
Chân Cong cầm miếng thịt thỏ vừa chín tới đưa cho Sladar.
- Thử xem, sức mạnh của thần linh đã giúp loài người chúng ta như thế nào nhé.
Sladar đưa miếng thịt lên miệng, cắn một miếng, hàm răng sắc nhọn chỉ cần cắn nhẹ, miếng thịt đã đứa lìa, cả xương cũng gẫy tan, tiếng kêu kêu giòn giã, Chim Biển ồ lên một tiếng, Bụng Mỡ thì có một cảm giác lo sợ khi trong đầu mường tượng ra cái cảnh nếu như hắn bị tên Sladar này cắn một miếng thì sẽ như thế nào. Chẳng cần phải nhai nhiều, Sladar nuốt luôn miếng thịt khi chỗ xương nát thành vụn.
- Ngon thật đấy, rất ngon. – Ánh mắt của Sladar như sáng rực lên, như vỡ ra được một điều gì đó, một phát kiến vĩ đại. Nếu như có thể trở về được quê nhà, hắn sẽ dạy cho những người ở quê nhà. Rồi như không ngần ngại, Sladar đề nghị đổi hòn đá của Chân Cong – Nói đi, ngươi mong muốn thứ gì ?
Chân Cong đưa hai hòn đá ong cho Sladar rồi từ tốn nói.
- Tùy người, thích đổi lấy gì cũng được, nhưng sau khi ngươi về được vương quốc của mình, lấy lại cái ngai vàng của ngươi và rút quân về đúng nơi mà các ngươi từng ở.
- Nhất trí ! – Sladar đưa cho lão Gia nhân trung thành hai viên đá, lúc này, Lão đã làm quen được với Chim Biển và cũng trao đổi được cho chim Biển một cái túi nhỏ bằng chiếc nanh bên phải của mình. Lão cũng già rồi, nên việc đó không khó khăn cho lắm.

Nguồn: Blog Học kiếm tiền từ website!
Thanh Phong

Xin chào các bạn, mình là một người thích viết lách và chia sẻ kinh nghiệm

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn